LỜI KHUYÊN CƯ SĨ
Cư sĩ học hiểu tiến trình,
Biết ra mục đích của mình là tu.
Chưa biết, đến biết cần tu,
Đã biết, cái biết đến hồi nghĩ ngơi.
Tối, sáng, đến yên lặng rồi,
Học trò dốt nát đến hồi cư gia,
Đến Tăng khất sĩ xuất gia,
Đến vô thượng sĩ tức là toàn năng.
Học ở nhà, học siêng năng,
Đến đi du học, tròn xong đủ đầy.
Của cải, quyến thuộc đổi thay,
Sắc thân giả tạm rốt rồi bỏ đi.
Chỉ còn tồn tại giác tri,
Học mới hết khổ, học thì hết mê.
Đời trường học lớn rất đông,
Chúng sanh tấn hóa không đồng với nhau.
Kẻ học trước, người học sau,
Bởi tất cả không thể nào học chung,
Một lớp, một bài pháp môn.
Một người chăm chỉ học hành siêng năng,
Chín người phá rối lăng xăng,
Hoặc chín người học, một toan hại đời.
Nên phải làm sao mười người,
Đều có sự học, để rồi biết thương.
Tất cả các lớp trong trường,
Mỗi lớp phải có nhiều ngăn, nhiều bài
Trên dưới thương kính hòa hài,
Tạo nên một cảnh đạo tràng thuần lương.
Ai học giỏi thì được yên,
Ai thi đậu trước là duyên của mình.
Trước dùng văn tự học kinh,
Sau hiểu chơn lý huyền linh nhiệm mầu.
Chứa pháp bảo, của cải giàu,
Giữ tâm chơn chánh đẹp sao cuộc đời.
Cùng nhau dứt bỏ chơi bời.
Dùng giới hạnh, chỗ ở nơi yên bình,
Từ bi làm quyến thuộc mình,
Để có cuộc sống an bình tự do.
Cuộc đời hôm nay học trò,
Giờ chơi đã hết, chăm lo học hành.
Thế giới mở cửa chiến tranh,
Học sanh bỏ học đấu tranh lu bù.
Bỏ đạo theo đời quên tu,
Rối khổ mệt nhọc cho dù giàu sang.
Nay là lúc phải bỏ tham (ham chơi),
Đi tìm học đạo tập làm học sinh.
Để có cuộc sống yên bình,
Tìm lại hạnh phúc cho mình, tha nhân.
Vào trường, trò phải học chăm,
Vượt qua các lớp dù rằng gian lao,
Tiến lên từ thấp đến cao,
Trãi nghiệm tuần tự, bài nào cũng thông.
Chớ nên chấp có, chấp không,
Ở mãi một lớp, chỉ xong một bài,
Giữ hoài mặt đất loài người,
Ngăn sự tiến hóa của người và ta.
Bởi vì giáo lý có ra,
Do nơi hoàn cảnh của ta, mỗi người
Nhân duyên trình độ tạm thời,
Không ai có thể theo người khác đâu.
Chính mình còn khác trước sau,
Bởi vì trình độ nâng cao khác thời,
Tự mình phản lại mình thôi,
Nên đừng áp bức, bắt người theo ta.
Cũng đừng cậy học kiêu xa,
Mong làm Thầy tổ, khi ta vẫn còn
Là học trò, chưa giỏi giang,
Đừng đem tri thức để toan phục người.
Mà trị phục để làm gì ?
Càng học, càng dốt lấy gì hơn thua.
Đâu phải đánh đập giết đùa,
Hơn thì chưa chắc, kém thua nhận nhìn.
Ráng lo học, được hiền minh,
Chớ nói liều, không học mình vẫn hay.
Học bạn, khi chẳng có thầy,
Để cho sự học mỗi ngày thăng hoa.
Chọn người giám đốc tài ba,
Đức cao, trí sáng, nương mà học tu.
Mọi người nên hãy nhớ câu :
Bởi “đức mới quý, tài đâu được bền”.
Ráng lo tìm học đạo mầu,
Bỏ điều càn quấy, vui câu chơn thường.
Tập gìn giới hạnh kỹ cương,
Tạo một phong hóa trang nghiêm hiện tiền.
Có quy tắc, có chương trình,
Khác xa trẻ nhỏ, tạo nên thiên đường.
Phật quốc cảnh giới tây phương,
Cùng nhau chung lập, đạo trường sống chung.
Cho mai hậu được thành công,
Là người đáng sống của trong đời này.
Mỗi người phải biết chữ rành,
Mỗi người phải thuộc giới kinh Phật truyền.
Mỗi người tránh ác làm hiền,
Mỗi người phải học đạo thiền tự tâm.
Trò nào thầy nấy tự tầm,
Đừng chen lộn để não phiền cùng nhau.
Giáo nào lớp nấy đổi trau,
Môn nào bàn nấy cùng nhau hiệp hòa.
Mới mong tránh sự phiền hà,
Cơm nào canh nấy, áo da phân rành.
Đến bao giờ cả chúng sanh,
Học cao trí lớn mới thành hiền nhân.
Ta muốn dạy cả chung quanh,
Tốt hơn là để chúng sanh tự mời.
Ta người ai cũng học trò,
Phải nên xét kỹ để cho không lầm.
Chọn rồi xin hãy siêng năng,
Nên lo học tập đừng ăn chơi hoài.
Bỏ qua lêu lổng chơi bời,
Mới mong kết quả đến hồi thành công.
Khuyên người phật tử tinh cần,
Giữ giới tu tập định tâm một đường.
Đừng ngó qua lại không yên,
Xao động lớp học lỗi lầm không nên.
Thánh kia còn chẳng dám tin,
Huống ta người thế dám khinh chê người.
Thiện mới phải hơn ác thôi,
Hơn thua tranh cãi rốt rồi không hay.