Bài Học Cư Sĩ - Chơn Lý Khất Sĩ

Bài Học Cư Sĩ - Chơn Lý Khất Sĩ
A+ A-






BÀI HỌC CƯ SĨ

Chơn Lý Khất Sĩ
Chơn Lý Số 15

I. DÂNG HƯƠNG

I. DÂNG HƯƠNG

Kính lạy Phật, Pháp, Tăng Tam bảo,
Nhang bông đèn, khẩn cáo dâng lên,
Cúng Phật đà, nhờ lượng bề trên,
Cầu cho đặng, vững bền khoái lạc;
Nguyện những kẻ, cùng tôi ân tạc,
Trước cầu xin an lạc mẹ cha,
Sau chúng sanh, chẳng hạn trẻ già,
Thảy đều đặng, thuận hòa khỏe mạnh. (lạy)
II. LỄ PHẬT

II. LỄ PHẬT

Kính lạy Phật, chí tôn chí thánh,
Được hoàn toàn đạo chánh suốt thông.
Chỉ một mình, tầm đạo hết lòng,
Đắc chơn lý, thầy không chỉ dạy. (lạy)
Kính lạy Phật, bởi Ngài nhập định,
Trên bồ đoàn dùng số tức quan.
Trừ ma vương, binh tướng tiêu tan,
Nên Ngài được, thành toàn chánh giác. (lạy)
Kính lạy Phật, tròn thân khẩu ý,
Đức từ bi, tam giới không bì.
Kính lạy Phật, Như Lai quá khứ,
Phật hiện tiền cùng Phật vị lai. (lạy)
Kính lạy Phật, từ bi tự tại,
Bởi tội tình, đều thảy dứt xong,
Các kiếp xưa, tự tánh viên thông,
Lại còn rõ, kiếp trong bá tánh, (lạy)
Kính lạy Phật hoàn toàn đức hạnh,
Chứng Niết bàn, bậc thánh cao thăng.
Có thần thông, xét rõ tội căn,
Chúng sanh tánh, đạo hằng nhơn quả;
Lẽ hư không, đều thông thấu cả,
Có vật nào, Ngài chả tường tri,
Biết chúng sanh, ai có duyên thì,
Tìm đặng độ, thoát ly khổ hải. (lạy)
Kính lạy Phật, ân Ngài quảng đại,
Thầy trời người, với loại súc sanh,
Thấy tứ đề, là đạo rộng lành,
Đem giáo hóa, nhân sanh đặng thấu. (lạy)
Kính lạy Phật, đạo mầu đắc quả,
Được siêu sanh, khỏi cả tam thiên,
Khỏi luân hồi, dứt mối nhơn duyên,
Cùng diệt độ hưởng miền khoái lạc,
Đệ tử nguyện, một lòng ghi tạc,
Cầu qui y, chánh giác nào phai,
Xin ơn trên lượng cả Như Lai,
Tha tội lỗi, từ nay hướng thiện. (lạy)
III. LỄ PHÁP

III. LỄ PHÁP

Kính lạy Pháp, dạy đàng bát chánh,
Do kinh này, chư thánh viên minh,
Đắc Phật đà, La Hán nhờ tin,
Qui chơn lý, nên mình khỏi đọa,
Ai muốn được, Niết bàn thì khá,
Tu pháp này, dứt cả tham sân,
Cùng si mê, rửa sạch bụi trần,
Siêu tam giới, được phần giải thoát. (lạy)
Kính lạy Pháp, tạng kinh là trước,
Phật tổ truyền, hiệp các lý chơn,
Dạy chúng sanh, rõ thấu nguồn cơn,
Tu theo đó, chủ nhơn sẽ hiện,
Chư thánh xưa, cũng đều y nguyện,
Trì kinh này, mới được viên minh.
Nào phải ai, đem đến cho mình,
Hễ tự Kiến, tánh linh thì đắc,
Chư La Hán, Pháp này gồm chặt,
Người chơn tu, phải chắc nhớ ghi,
Thật pháp này, quí báu không bì,
Đệ tử nguyện qui y hướng thiện,
Cầu lượng pháp, ơn trên xin miễn,
Thứ lỗi lầm, chí nguyện ăn năn,
Cúi đầu xin, chịu giữ luật răn,
Mong cầu sự an bằng khoái lạc. (lạy)
IV. LỄ TĂNG

IV. LỄ TĂNG

Kính lạy cả chư tăng tinh khiết,
Đáng cho người, lành biết cúng dâng.
Bậc cao tăng, dứt sự vui mừng,
Diệt tội lỗi, trừ rồi nhơ tánh,
Là Tăng đã, đắc thành quả thánh,
Tăng quá khứ, hiện tại, vị lai, (lạy)
Kính lạy Tăng, y luật Như Lai.
Tu chơn lý, không nài lao khổ,
Dứt tội lỗi thân mình được độ,
Nhập Niết bàn khỏi khổ trần lao.
Cùng chư tăng, chẳng hạng bậc nào,
Từ sơ quả, lên cao La Hán,
Đều đáng kể cho người xưng tán,
Kẻ làm lành nên ráng cúng dâng,
Tăng ấy là, ruộng báu cho trần,
Nên gieo giống, ân cần chớ muộn,
Bố thí chi được như dạ muốn,
Quyết một lòng, kính chuộng nhớ ghi,
Thật tăng này, quí báu không bì,
Đệ tử nguyện, qui y hướng thiện.
Nhờ lượng cả, ơn trên xin miễn.
Thứ lỗi lầm, tình nguyện ăn năn,
Cúi đầu xin, chịu giữ luật răn,
Mong cầu sự, an bằng khoái lạc. (lạy)
V. SÁM HỐI (ngày Rằm và 30)

V. SÁM HỐI (ngày Rằm và 30)

Cúi đầu lạy trước bửu đài,
Con xin sám hối, từ rày ăn năn.
Xưa nay lỗi phạm điều răn,
Do thân khẩu ý, bị màng vô minh.
Gây ra nghiệp dữ, cho mình,
SÁT SANH HẠI VẬT,
chẳng tình xót thương.
Giết ăn hoặc bán không lường,
Vì lòng tham lợi, quên đường thiện nhân.
Oan oan tương báo cõi trần,
Trầm luân biển tối, chịu phần khổ lao.
Xét ra nhơn vật khác nào,
Hại nhơn nhơn hại, mắc vào trả vay.
Lại thêm TRỘM SẢN CƯỚP TÀI,
Công người cực nhọc, hằng ngày làm ra;
Lòng tham tính bảy lo ba,
Mưu kia kế nọ, lấy mà nuôi thân.
Hoặc nuôi quyến thuộc xa gần,
Làm cho người phải, lắm lần than van.
TÀ DÂM tội trọng muôn ngàn,
Liệu toan chước sách, làm đàng chẳng ngay.
Vợ con người phải lầm tay,
Mất trinh thất tiết, phải tai tiếng đời.
Xấu cha hổ mẹ nhiều lời,
Xa lìa chồng vợ rã rời lứa đôi,
VỌNG NGÔN giả dối ngoài môi,
Chuyện không nói có, có rồi nói không.
Dụng lời đâm thọc hai lòng,
Phân chia quyến thuộc, vợ chồng anh em.
Mắng nhiếc chửi rủa pha gièm,
Xóm làng cô bác, chị em không chừa.
Nói lời vô ích dây dưa,
Phí giờ quí báu, hết trưa đến chiều.
UỐNG RƯỢU sanh hại rất nhiều,
Ham ăn mê ngủ, nói liều chẳng kiêng,
Say sưa ngả gió đi xiêng,
Nằm bờ té bụi, như điên khác nào.
Loạn tâm cuồng trí mòn hao,
Nhiều người vì rượu biết bao hư nhà,
XAN THAM những của người ta,
Mong sang đoạt được lòng tà mới ưng.
NẾT SÂN nóng giận không chừng,
Toan làm hại chúng, bâng khuâng trong lòng.
SI MÊ tin chạ chẳng phòng,
Nghe đâu theo đó, không thông chánh tà.
Chẳng tin Phật Pháp cao xa,
Thậm thâm vi diệu, bao la trên đời,
Nếu con cố ý phạm lời,
Hoặc là vô ý, lỗi thời điều răn.
Hoặc xúi kẻ khác làm xằng,
Hoặc nghe thấy ác, lòng hằng vui theo.
Phạm nhằm ngũ giới thập điều,
Vì chưng thân, khẩu, ý nhiều lần sai.
Lỗi từ kiếp trước lâu dài,
Đến kiếp hiện tại, miệt mài lắm phen.
Hoặc vì tà kiến đã quen.
Khinh khi Tam bảo, lòng bèn chẳng tin.
Cho rằng người chết hết sinh,
Phạm vào đoạn kiến tội tình nặng thay
Hoặc phạm thường kiến tội dày.
Sống sao đến thác, sanh lai như thường.
Tội nhiều kể cũng không lường,
Vì con ngu dốt, không tường phân minh.
Dể duôi Tam bảo hại mình,
Bởi chưng không thấu, vô minh nghiệp tà.
Cho nên chơn tánh mới xa,
Tối tăm chẳng rõ, sai ngoa thuở đầu.
Hóa nên khờ dại đã lâu,
Để cho hoàn cảnh, mặc dầu kéo xoay.
Khác nào bèo bị gió lay,
Linh đinh giữa biển, lạc loài bờ sông.
Xét còn tội nặng chập chồng,
Kiếp xưa cho đến, hiện trong kiếp này.
Con xin sám hối từ đây
Nguyện cầu Tam bảo, đức dày độ cho.
Tội xưa chẳng hạn nhỏ to,
Con nguyền dứt cả chẳng cho thêm vào,
Tâm lành dốc chí nâng cao,
Cải tà qui chánh, chú vào Phật ngôn.
Cho con khỏi chốn mê hồn,
Đến nơi cõi Phật, Thế Tôn gần kề,
Thoát vòng khổ não tối mê,
Hưởng miền cực lạc mọi bề thảnh thơi,
Từ nay dứt bỏ việc đời,
Căn lành gieo giống, chẳng rời công phu,
Mặc ai danh lợi bôn xu,
Con nguyền giữ hạnh người tu thoát trần,
Trước là độ lấy bổn thân,
Sau giúp quyến thuộc được phần tiêu diêu,
Sám hối tội lỗi đủ điều,
Duyên lành đều cũng ít nhiều kết xây,
Con xin hồi hướng quả này,
Thấu đến quyến thuộc, nơi đây cho tường,
Cùng là thân thích tha phương,
Hoặc đã quá vãng hoặc thường hiện nay,
Chúng sanh ba giới bốn loài,
Vô tưởng hữu tưởng, chẳng nài đâu đâu,
Nghe lời thành thật thỉnh cầu,
Xin mau tựu hội lãnh thâu quả này,
Bằng ai xa cách chưa hay,
Cầu xin thiên chúng mách ngay với cùng,
Thảy đều thọ lãnh hưởng chung,
Dứt rồi tội lỗi thoát vòng nạn tai,
Nguyện nhiều tăng chúng đức tài,
Đạt thành thánh quả hoằng khai đạo lành,
Nguyện cho Phật pháp thạnh hành,
Vạn muôn năm chẵn, phước lành thế gian! (lạy)
VI. QUI GIỚI

VI. QUI GIỚI

Kính lạy Phật
Kính lạy Pháp
Kính lạy Tăng
Đệ tử nguyện qui y Tam bảo,
Gìn một lòng sám hối ăn năn,
Giữ ngũ giới, luật răn nghiêm nhặt,
Một, không giết những loài sanh vật,
Hai, không tham, trộm, cắp của ai,
Ba, không dâm, tinh khiết nào phai,
Bốn, không dối, sai ngoa, kẻ khác,
Năm, không uống rượu say gian ác,
Lại nguyện thêm giảm các tham sân,
Cùng si mê, quyết dạ giải lần
Tu thêm hạnh ân cần bố thí
Phép thập thiện con tua gắng chí
Nguyện tu thân khẩu ý cho an
Quyết một lòng gắng giữ vẹn toàn
Mong cầu sự bình an hỷ lạc
Nương Tam bảo, theo đàng chánh giác
Cầu ơn trên nước phép rưới ban
Khiến đều cho tất cả thế gian
Mọi người đặng theo đàng thiện nghiệp
Nhờ lượng cả ơn trên độ tiếp
Đệ tử nguyền trọn kiếp quy y
Ngưỡng bề trên, xuống đức từ bi
Thường chứng chiếu lòng thành đệ tử (lạy)
VII. TỊNH TÂM (đọc thầm)
Giữ thân trong sạch, hạnh phúc biết bao
Giữ miệng trong sạch, hạnh phúc biết bao
Giữ ý trong sạch, hạnh phúc biết bao
Thân cùng khẩu ý trọn lành
Xa rồi tội lỗi, gần cành hoa sen
Ai mà thân khẩu ý rèn
Giữ theo thiện nghiệp, thân bèn đặng an.
Ba nghiệp bằng đặng rãnh rang
Thác thời nhập thánh là đàng xưa nay
Bị mắng chửi lòng chẳng phai
Với người tham lẫn giận gay chẳng sờn
Giữ mình thanh tịnh là hơn
Dầu ai gây dữ oán hờn mặc ai
Kính lạy Ta-bà thế giới Thích-Ca Mâu-Ni Phật.(lạy)
VIII. TẨY TÂM (trước khi cúng dường)

VIII. TẨY TÂM (trước khi cúng dường)

chư Đại Đức:
Sợ vì tôi đã dễ duôi
Không đem lòng thành kính
Do thân khẩu ý của tôi bất tịnh
Mà phạm đến Phật Pháp Tăng
Bạch chư Đại Đức:
Cầu xin chư Đại Đức, xá tội lỗi ấy cho tôi, bởi các tội lỗi ấy là quấy thật, đặng cho tôi an tâm làm những việc lành từ này về sau. (lạy)
IX. XIN CÚNG DƯỜNG (SỚT BÁT)

IX. XIN CÚNG DƯỜNG (SỚT BÁT)

Bạch chư Đại Đức:
Chúng tôi xin dâng các vật lễ này, gọi là lễ cúng dường vật thực (y, bát, cốc, thuốc uống).
Những món ăn: cơm, bánh trái, được hạp theo lẽ đạo.
Có cũng được hợp theo luật đạo, để dâng cúng đến Phật Pháp Tăng.
Xin Tam bảo chứng minh!
Ngưỡng cầu cho các bậc ân nhân,
Nhứt là cha mẹ chúng tôi, tất cả chúng sanh, và chúng tôi đều được sự tiến hóa, sự lợi ích, và sự bình an lâu dài.
X. HỒI HƯỚNG (SAU KHI ĐỂ BÁT RỒI)

X. HỒI HƯỚNG (SAU KHI ĐỂ BÁT RỒI)

1.- xin cho phước thí, mà chúng tôi đã trong sạch làm đây, hãy là món duyên lành, để dứt khỏi những điều ô nhiễm, ngủ ngầm trong tâm trong ngày vị lai (lạy)
2.- Xin cho phước thí, mà chúng tôi đã trong sạch làm đây, hãy là món duyên lành để tránh khỏi những điều phiền não, ngũ ngầm trong tâm trong ngày vị lai (lạy)
3.- Xin cho phước thí, mà chúng tôi đã trong sạch làm đây, hãy là món duyên lành để thấy rõ cảnh Niết bàn trong ngày vị lai. (lạy)
4.- Xin cho phước thí, mà chúng tôi đã trong sạch làm đây, hãy là món duyên lành, để cho tất cả cõi đời, chúng sanh, thành Phật trong ngày vị lai. (lạy)
XI. CẦU NGUYỆN CHUNG

XI. CẦU NGUYỆN CHUNG

(đọc thầm trước khi lui ra)
Ngưỡng cầu các đấng chư thiên,
Trong vòng tịnh xá ngự yên hằng ngày,
Ngự nơi nền tháp xưa nay,
Ngự nơi biệt thất, nơi cây bồ đề,
Chúng tôi xin hội họp về,
Đặng dùng phước thí, tiện bề cúng dâng,
Cầu xin hộ độ chư tăng,
Cửa thiền ẩn náu, phước hằng hà sa,
Tỳ khưu chẳng luận trẻ già,
Cao hạ, trung hạ, hoặc là mới tu,
Thiện nam tín nữ công phu,
Đều là tín chủ, cũng phù trợ nhân,
Những người trong khắp thôn lân,
Kiều cư châu quận được phần an khương,
Chúng sanh bốn loại không thường,
Noãn thai thấp hóa, khi nương pháp lành
Giải thoát pháp báu nên hành,
Đặng mà dứt khổ, chuyền quanh đọa đày.
Cầu xin hưng thịnh lâu dài,
Pháp thiện trí thức các ngài mở mang.
Bậc tu xin được bình an,
Cầu cho tăng chúng các hàng hòa nhau.
Lại thêm phẩm hạnh thanh cao,
Đắc quả lợi ích kíp mau kịp thì.
Cầu xin Pháp bảo hộ trì,
Cho người tu đã quy y Phật rồi.
Xin cho cả thảy chúng tôi,
Tiến hóa trong pháp, Phật roi giáo truyền. (lạy)
XII. PHÉP CÚNG DƯỜNG CỦA THIỆN TÍN

XII. PHÉP CÚNG DƯỜNG CỦA THIỆN TÍN

khi gặp các nhà sư nơi đâu, người thiện tín liền để đồ vật qua một bên, bước đến xá 3 xá, nếu như đang ngồi tại chùa, hay gốc cây, thì thiện tín quì xin thọ qui giới, và đọc bài tẩy tâm, rồi sẽ xin cúng dường. Nếu nhiều vị sư và nhiều thiện tín, có nhiều món ăn, thì các sư ngồi có hàng, đưa bát ra trước mặt, thiện tín đi sớt vào bát từ món giáp vòng, từ người này tới người kia, cho đủ bát, mỗi món chút ít cho đủ phép. Khi xong rồi, ngồi lại một bên đọc kinh. Hồi hướng... sau đó nhà sư giảng giải ít lời... kế thiện tín đọc thầm bài cầu nguyện chung, trước khi lui ra. Thiện tín khi dâng đồ chi phải đưa tới tay vị sư, rồi để xuống sấp ngay chỗ, tuy không đưa lấy trao tay, nhưng phải có sự chứng minh, món ăn, đồ vật, bánh trái nguyên, phải xé ra một chút, hoặc mở ra một phía. Khi cúng dường phải có nước uống, nước rửa tay. Nếu muốn ngồi nghe kinh pháp, phải ngồi cách xa hai chỗ ngồi, nghĩa là trên một thước tây...
CƯ SĨ
Tác giả: Đức Tổ Sư Minh Đăng Quang
NT. TUYẾT LIÊN chuyển thơ

---o0o---
GIÁO HỘI TĂNG GIÀ DU TĂNG KHẤT SĨ

GIÁO HỘI TĂNG GIÀ DU TĂNG KHẤT SĨ

Chúng tôi khất sĩ du tăng,
Sống theo Chơn lý lẽ chung muôn loài.
Không chia chủng tộc thú người,
Không phân giai cấp Phật trời, hèn sang.
Mục đích chính đã và đang
Hướng đến giải thoát hoàn toàn mực trung.
Chánh đẳng chánh giác trung dung
Không vì nhỏ hẹp buộc mình phiền ưu.
Vậy nên Phật dạy giới điều,
Tăng không chỗ trụ vân du ta bà.
Không thâu bổn đạo riêng ta,
Xin với tất cả mọi nhà mọi nơi.
Vừa đem sự học giúp đời,
Để được kinh nghiệm từ nơi thực hành.
Giúp cho tất cả chúng sanh,
Mà mình cũng được chóng thành toàn năng.
Trường học cuộc đời phải chăng,
Có đủ nhiều lớp, nhiều phần khác nhau.
Dắt lần từ thấp đến cao,
Từ ác đến thiện, cùng nhau tiến dần.
Giáo pháp Khất sĩ du tăng
Niết bàn tối thượng pháp hành cao thâm.
Người được đến đây đã từng,
Trải qua nhiều kiếp học cùng với nhau.
Tông giáo, môn phái, pháp nào,
Cũng đều ích lợi nâng cao tâm lành.
Giáo hội Tăng già tịnh thanh,
Sau sự tập học pháp lành cư gia.
Giới, định, huệ hạnh Thích Ca,
Những ai chí nguyện ly gia cần cầu,
Chư Tăng không bỏ người nào,
Nếu như giữ được quy điều luật răn.
Thuyền giáo hội hiệp hòa tăng,
Không thâu nhận kẻ kém căn đông nhiều.
Trường vũ trụ với mục tiêu,
Chúng sanh các lớp càng nhiều, càng hay.
Dắt người từng bực, từng bài,
Khéo khuyên nhắc dạy đường ngay nẽo lành.
Giải thoát từng lớp tiến dần,
Đến sự giải thoát hồng trần thảnh thơi.
Mà thiết tưởng nghĩ mỗi người,
Không ai muốn trói buộc người làm chi.
Làm trở ngại trên đường đi,
Trễ nải cuộc tiến hóa khi chung đường.
Khất sĩ một lớp trong trường,
Không chia, không hiệp con đường trung dung.
Chư Tăng sống với lẽ chung,
Bình đẳng tất cả để cùng với nhau.
Học, dạy để tránh khổ đau,
Giải thoát yên tịnh mong cầu rảnh rang.
Dứt nghiệp xa hẳn của tiền,
Không chú ý đến các duyên bên ngoài.
Cư gia hộ pháp các Ngài,
Hộ cho thực phẩm ăn chay thông thường.
Cốc lều tranh lá tạm nương,
Chăn áo bô vãi, thuốc thường cỏ cây.
Để không bị đời chê bai,
Nhiễm ô vật chất, đắm say bạc tiền.
Biếng nhác lánh đời ẩn dương
Hoặc mượn tướng đạo hay phường giả danh.
Về trật tự xin sắp dùm,
Chỗ nơi thanh tịnh cho tăng hành thiền.
Đồng thời có chỗ qua đêm,
Che mưa đở nắng giữa miền nhân gian.
Được vậy chư Tăng sẽ thường,
Tới lui chỉ dạy con đường tu tâm.
Rất xin đa tạ tri ân,
Chúc cầu nhẹ nghiệp bước chân lên thuyền.
Nương chúng Tăng để được duyên,
Hiệp hòa chung sống nơi miền tây phương.
Kính xin kíp kíp liệu lường,
Đoàn Du Tăng nán đợi người hiền bước lên.
TẠI TỊNH XÁ

TẠI TỊNH XÁ

Tịnh xá mở cửa mỗi ngày,
Từ bảy giờ sáng đến năm giờ chiều.
Ngoài giờ thuyết pháp giảng kinh,
Hoặc có sự việc thình lình mới đi.
Thiện nam, tín nữ, chư ni,
Có đến xin ở nhà ngoài nghĩ chân.
Trẻ em, nam nữ riêng phần,
Ăn mặc kín đáo áo quần trang nghiêm.
Không nên phá giởn luồng tuông,
Cốc tăng chớ đến, chiếu riêng chớ ngồi.
Đưa đồ xin chớ trao tay,
Chứng minh có sự chạm tay chú nguyền.[1]
Xin đừng ra lệnh bảo rầy,
Cười cợt lớn tiếng, khiến sai mọi người.
Ni cô phải từ bốn người,
Tín nữ phải có hai người mới vô.
Không quá hai tiếng đồng hồ,
Cũng đừng đưa gởi giấy tờ nhắn tin.
Thiện nam gần Tăng học hành,
Tín nữ học hỏi tu hành theo ni.

PHẬN SỰ CỦA PHẬT

PHẬN SỰ CỦA PHẬT

Buổi mai Đức Ngài ngự đi,
Trì bình khất thực, trưa thì độ cơm.
Buổi chiều Ngài thuyết pháp chơn,
Hoàng hôn lúc Phật vì Tăng giáo truyền.
Canh khuya đáp vấn chư thiên,
Canh năm xem xét nhân duyên mọi người.

PHÉP CƯ SĨ

PHÉP CƯ SĨ

Tam tụ (gom hiệp sống chung):
1. Dứt các điều ác.
2. Làm các điều lành.
3. Từ bi tế độ tất cả chúng sanh.
Lục hòa (yên vui hòa nhã):
1. Thân cùng nhau hòa hiệp ở chung
2. Miệng không tranh đua cãi lẫy.
3. Ý ưa nhau không trái nghịch.
4. Giới luật đồng cùng nhau tu theo.
5. Kiến thức riêng chỉ giải cho nhau.
6. Lợi quyền chia đồng với nhau.[2]

---o0o---

1. Nhơn loại, nhơn đức, nhơn từ,
Lòng nhơn ban rãi đức từ thi ơn.
Hột giống người là lòng nhơn,
Hột giống Phật, biết, giác chơn tỏ tường.
Người là nấc thang thiện lương,
Cao hơn cõi ác thú, đương dưới lầy.
Bước đầu giới sát cấm ngay,
Nói hẹp sống với tâm người thuần lương.
Giáo lý trăm năm chủ trương,
Nương theo vật chất biết thương gia đình.
2. Chư thiên là trí thiện lành,
Người học đạo lý được thành chư thiên.
Giáo lý ngàn năm cao trên,
Là nấc thang thiện hơn trên loài người.
a. Dục giới lòng còn muốn ham
Bậc trì năm giới của hàng cư gia.
Không sát, không trộm, dâm tà,
Nói dối, uống rượu cùng là chất say.
Mỗi tháng ăn chay sáu ngày,
Về theo Tam bảo ở ngoài tập tu.
b. Sắc giới lấy thiện làm đầu,
Trì giữ tám giới nhịp cầu cư gia.
Hết dâm, hết dục, ở nhà (chùa),
Nương theo tam bảo tại gia tu hành.
c. Vô sắc giới chấp không không,
Giữ mười giới, ăn ngọ chay, không tiền,
Cất cốc một mình ở riêng,
Hết dâm, hết dục, cắt duyên hồng trần.
3. Dân xứ Phật cận sự gần,
Là người cư sĩ tập lần xuất gia.
Người giữ năm giới ở nhà,
Người giữ tám giới lân la sáng chiều.
Mười giới được ở ngày đêm,
Chỗ quy định là “nhà ngoài” cư gia.

---o0o---

Người không giới, áo quần đen,
Người một giới, mặc quần đen áo dài (trắng).
Năm giới, áo quần trắng tươi,
Áo đà quần trắng là người tập tu.
Áo quần đà mười giới như,
Người cư sĩ đang tập tu nhà ngoài.
Áo trung bình rộng và dài,
Đây áo trung đạo không ngoài (quy) định chung.
Tăng hai trăm năm mươi giới trung,
Ni ba trăm bốn tám giới cùng luật răn.
Y vàng bát đất hình tăng,
Bóng người giải thoát thế trần nương theo.
Người có nhân duyên được vào,
Cận sự Tam bảo theo sau hành trì.
a. Người mới nhập đạo có khi,
Tới lui cõi thế gọi vì Nhập lưu.
b. Nhất lai vẫn còn tới lui,
Một lần nhập thế, một lần vãng lai.
c. Bất lai đoạn dứt duyên ngoài,
Xuất gia thọ giới chứng rày vô sanh.
Giác ngộ nhân duyên du hành,
Kêu là Duyên Giác pháp hành viễn ly.
Bồ tát giáo hóa truyền trì,
Thâu nhận đệ tử bát y thừa hành,
Như Lai quả giác viên thành,
Bảy đạo, bảy quả tu hành chánh chơn.
Bậc trí huệ đắc quả linh,
Thì gọi đắc quả tiến trình không sai.
Gồm hết sự lý trong ngoài,
Niết bàn rốt ráo nghĩ ngơi hoàn toàn.
Là sự kết quả vẽ vang,
Gọi là quả Phật dứt đàng tử sanh.
Đức Phật thể hiện tâm lành,
Thương độ sống với chúng sanh tinh thần.
Tự giác, giác tha, giác chân,
Thế giới giáo lý muôn năm trường tồn.
Đừng ham danh lợi tình thương,
Mà phải khổ chết điên cuồng với nhau.

a. Người không giới ở theo xứ không giới.
b. Người một giới ở theo xứ một giới.
c. Người năm giới ở theo xứ năm giới.
d. Người tám giới ở theo xứ tám giới.
e. Người mười giới ở theo xứ mười giới.
f. Người 250 giới ở theo xứ 250 giới (là Tăng chúng). [3]

Như vậy hạnh phúc toại lòng,
Nhờ học giáo lý mà lòng vui yên.
Dữ theo dữ, hiền theo hiền,
Do giới nhiều ít, vui yên ít nhiều.
Chớ đừng quyến luyến với nhau,
Ở chung lộn xộn khổ đau tự mình.
Thiện ác chung một gia đình,
Tu không tu, một xã hội cho mình khổ vui.
Trắng đen hai nẽo chia đôi,
Không hòa, không đạo, không vui thăng trầm.
Trong đời không giới ngăn ranh,
Hoặc giới khác bậc, đâu thành vua quan.
Cha con, chồng vợ chẳng an,
Mà là giặc nghịch, mình toan hại mình.

LỜI KHUYÊN CƯ SĨ

LỜI KHUYÊN CƯ SĨ

Cư sĩ học hiểu tiến trình,
Biết ra mục đích của mình là tu.
Chưa biết, đến biết cần tu,
Đã biết, cái biết đến hồi nghĩ ngơi.
Tối, sáng, đến yên lặng rồi,
Học trò dốt nát đến hồi cư gia,
Đến Tăng khất sĩ xuất gia,
Đến vô thượng sĩ tức là toàn năng.
Học ở nhà, học siêng năng,
Đến đi du học, tròn xong đủ đầy.
Của cải, quyến thuộc đổi thay,
Sắc thân giả tạm rốt rồi bỏ đi.
Chỉ còn tồn tại giác tri,
Học mới hết khổ, học thì hết mê.
Đời trường học lớn rất đông,
Chúng sanh tấn hóa không đồng với nhau.
Kẻ học trước, người học sau,
Bởi tất cả không thể nào học chung,
Một lớp, một bài pháp môn.
Một người chăm chỉ học hành siêng năng,
Chín người phá rối lăng xăng,
Hoặc chín người học, một toan hại đời.
Nên phải làm sao mười người,
Đều có sự học, để rồi biết thương.
Tất cả các lớp trong trường,
Mỗi lớp phải có nhiều ngăn, nhiều bài
Trên dưới thương kính hòa hài,
Tạo nên một cảnh đạo tràng thuần lương.
Ai học giỏi thì được yên,
Ai thi đậu trước là duyên của mình.
Trước dùng văn tự học kinh,
Sau hiểu chơn lý huyền linh nhiệm mầu.
Chứa pháp bảo, của cải giàu,
Giữ tâm chơn chánh đẹp sao cuộc đời.
Cùng nhau dứt bỏ chơi bời.
Dùng giới hạnh, chỗ ở nơi yên bình,
Từ bi làm quyến thuộc mình,
Để có cuộc sống an bình tự do.
Cuộc đời hôm nay học trò,
Giờ chơi đã hết, chăm lo học hành.
Thế giới mở cửa chiến tranh,
Học sanh bỏ học đấu tranh lu bù.
Bỏ đạo theo đời quên tu,
Rối khổ mệt nhọc cho dù giàu sang.
Nay là lúc phải bỏ tham (ham chơi),
Đi tìm học đạo tập làm học sinh.
Để có cuộc sống yên bình,
Tìm lại hạnh phúc cho mình, tha nhân.
Vào trường, trò phải học chăm,
Vượt qua các lớp dù rằng gian lao,
Tiến lên từ thấp đến cao,
Trãi nghiệm tuần tự, bài nào cũng thông.
Chớ nên chấp có, chấp không,
Ở mãi một lớp, chỉ xong một bài,
Giữ hoài mặt đất loài người,
Ngăn sự tiến hóa của người và ta.
Bởi vì giáo lý có ra,
Do nơi hoàn cảnh của ta, mỗi người
Nhân duyên trình độ tạm thời,
Không ai có thể theo người khác đâu.
Chính mình còn khác trước sau,
Bởi vì trình độ nâng cao khác thời,
Tự mình phản lại mình thôi,
Nên đừng áp bức, bắt người theo ta.
Cũng đừng cậy học kiêu xa,
Mong làm Thầy tổ, khi ta vẫn còn
Là học trò, chưa giỏi giang,
Đừng đem tri thức để toan phục người.
Mà trị phục để làm gì ?
Càng học, càng dốt lấy gì hơn thua.
Đâu phải đánh đập giết đùa,
Hơn thì chưa chắc, kém thua nhận nhìn.
Ráng lo học, được hiền minh,
Chớ nói liều, không học mình vẫn hay.
Học bạn, khi chẳng có thầy,
Để cho sự học mỗi ngày thăng hoa.
Chọn người giám đốc tài ba,
Đức cao, trí sáng, nương mà học tu.
Mọi người nên hãy nhớ câu :
Bởi “đức mới quý, tài đâu được bền”.
Ráng lo tìm học đạo mầu,
Bỏ điều càn quấy, vui câu chơn thường.
Tập gìn giới hạnh kỹ cương,
Tạo một phong hóa trang nghiêm hiện tiền.
Có quy tắc, có chương trình,
Khác xa trẻ nhỏ, tạo nên thiên đường.
Phật quốc cảnh giới tây phương,
Cùng nhau chung lập, đạo trường sống chung.
Cho mai hậu được thành công,
Là người đáng sống của trong đời này.
Mỗi người phải biết chữ rành,
Mỗi người phải thuộc giới kinh Phật truyền.
Mỗi người tránh ác làm hiền,
Mỗi người phải học đạo thiền tự tâm.
Trò nào thầy nấy tự tầm,
Đừng chen lộn để não phiền cùng nhau.
Giáo nào lớp nấy đổi trau,
Môn nào bàn nấy cùng nhau hiệp hòa.
Mới mong tránh sự phiền hà,
Cơm nào canh nấy, áo da phân rành.
Đến bao giờ cả chúng sanh,
Học cao trí lớn mới thành hiền nhân.
Ta muốn dạy cả chung quanh,
Tốt hơn là để chúng sanh tự mời.
Ta người ai cũng học trò,
Phải nên xét kỹ để cho không lầm.
Chọn rồi xin hãy siêng năng,
Nên lo học tập đừng ăn chơi hoài.
Bỏ qua lêu lổng chơi bời,
Mới mong kết quả đến hồi thành công.
Khuyên người phật tử tinh cần,
Giữ giới tu tập định tâm một đường.
Đừng ngó qua lại không yên,
Xao động lớp học lỗi lầm không nên.
Thánh kia còn chẳng dám tin,
Huống ta người thế dám khinh chê người.
Thiện mới phải hơn ác thôi,
Hơn thua tranh cãi rốt rồi không hay.

PHÉP ĐỊNH TÂM CƯ SĨ

PHÉP ĐỊNH TÂM CƯ SĨ

Muốn định thì phải chánh chơn,
Muốn chánh phải thiện biệt phân rõ ràng.
Muốn thiện phải trừ ác gian,
Không ác thì khỏi đa mang quả hành.
Muốn định trong sạch tịnh thanh,
Muốn tịnh thì phải vui mừng hân hoan.
Muốn vui tầm sát kỹ càng,
Có tầm sát hiểu lẽ chơn đạo đời.
Hết mừng rồi mới đến vui,
Hết vui mới đến tịnh rồi sạch trong.
Có tịnh sạch có định lòng,
Kẻ ác là khổ, bởi không định rồi.
Kẻ trí không định rối bời,
Có định dứt khổ, khổ rồi định tâm.
Nên gọi định đạo Niết bàn,
Chơn như giác ngộ là hàng thượng nhơn.
Định sau khi rối loạn tâm,
Chơn như sau vọng, mê lầm tỉnh ra.
Lìa loạn đến định an hòa,
Do nhờ chánh kiến nhận ra tỏ tường.
Có tầm sát là diệu phương,
Dùng giới ngăn ác theo đường thiện chân.
Giới ít nhiều, định giảm tăng,
Loạn là thất bại, ăn năn muộn màng.
Không ích lợi, ta chẳng an,
Sâu đeo vỏ trái mưa chan gió đùa.
Định như nằm giữa hột co,
Ngủ yên nghĩ ấm ăn no khỏe nhàn.
Kêu là nhập định yên an,
Người ta ví giới luật hằng chở che.
Như vỏ trái bao bọc ngoài,
Thịt cơm trí huệ, định hay hột mầm,
Chơn như ngòi mộng Phật tâm,
Nghĩa giới định huệ, nuôi mầm chơn như.
Thực hành theo lộ trình như,
Tầm sát, hỷ, lạc, định từ đây sanh.
Muốn tầm sát phải thiện lành,
Thiện không rối khổ, tịnh thanh cõi lòng.
Có thì giờ quán xét xong,
Định hướng giải thoát, không mong sự đời.
Bước lên cảnh trí vui tươi,
Thanh nhàn, khoái lạc của người thiện nhơn.
Chẳng phải học giỏi, thông minh,
Mà thành công được khi mình chưa an.
Người ác nặng nề trái oan,
Bắt buộc phá hại, khổ nàn biết bao.
Không tự chủ thì làm sao,
Có được kết quả thanh cao như là.
Thiện là định, ác loạn tà,
Trí là hiểu trắng biết ra con đường.
Không bằng lời nói phô trương,
Chữ viết, thông thái biểu dương tài nghề.
Không phân chia thiện ác hề,
Làm ác phải chịu ủ ê đau sầu.
Có giới phát triển trí sâu,
Giới rào bảo vệ nhiệm mầu thuần lương.
Giới là nhà, lớp, là trường,
Học sinh ở đó an tường tâm linh,
Sẽ được học, trí huệ sinh,
Đến chỗ chí diệu, chí linh hoàn toàn.
Đường chơn lý rộng thênh thang,
Người hiểu chơn lý biết đàng tới lui.
Người mà có trí sáng soi,
Thấy ra các pháp hết hồi tríu tham.
Lục trần dứt bỏ không ham,
Không tham, hết ác thì làm Phật tiên.

Vả lại:

1. Tiền bạc vốn là không không,
Thú ăn trái lá, cổ nhân cuốc cày.
Tiền bạc không chỗ dùng xài,
Xem như sạn sỏi không hay cất dành.
2. Ruộng đất cũng là không không,
Đất của nước lóng vốn không chủ quyền.
Cỏ cây người thú do duyên,
Sanh ra thì ở, chết liền ra đi.
Người sắp đến, kẻ lại đi,
Vốn không chủ tớ, rốt thì hoàn không.
Sau trước tấn hóa học hành,
Bước lên cảnh giới tinh thần không không.
Không ai mua của hóa công,
Dẫu có tham tiếc cũng không được gì.
3. Của cải, tài nghệ chi chi,
Cũng là không có lấy gì khoe khoang.
Xưa hiền thánh sống thanh bần,
Tạm nuôi thân để trau tâm khỏe nhàn.
Thân thua kém, tâm giàu sang,
Người không hiểu, mãi lo toan giữ gìn.
Tôi tớ, xác thịt cực hình,
Mê chơi, mất học quên mình là ai.
4. Vua quan huyển cảnh sắp bày,
Chẳng xưng mà có, do người suy tôn.
Giàu sang chẳng phải tự lòng,
Do người giúp đở chớ không giựt giành.
Sự sống tất cả chúng sanh,
Như nhau bình đẳng sao đành hơn thua.
Trong đời lẽ sống thiện vui,
Hơn là ác khổ , đi lui chết rồi.
5. Sống chết thay áo mà thôi,
Là sự tấn hóa bỏ rồi quấy nhơ.
Đổi già bệnh, lấy tuổi thơ,
Có chết mới biết sống, nhờ hiểu xa.
6. Cha con không có thật là
Cho vay, trả nợ chỉ là tạm thôi.
Chúng sanh tiến từ thú người,
Đều do tứ đại, không nơi khởi nguồn.
Tạm cho kẻ chưa biết đường,
Nương nhau núm níu tình thương gia đình.
Cho là nghĩa phận của mình,
Nào ai có biết chính mình là ai.
Quanh quẩn quá khứ, vị lai,
Nay vầy, mai khác nào ai dắt đường.
Dứt sự trói buộc nhiểu nhương,
Từng bước đi tới là đường tiến lên.
7. Chồng vợ nam nữ cũng không,
Chỉ thật cái biết chúng sanh chung đường.
Sắc thân nam nữ là nương
Cây thú đực cái, lại thường đổi thay.
Đâu nên tự thị mình hay,
Luyến ái gìn giữ nối dài tử sanh.
8. Sắc đẹp thân tướng mong manh,
Tốt qua xấu đến bóng hình rã tan.
Tiếng thanh, lời dịu, điệu đàn,
Mùi thơm, vị ngọt, mịn màng láng êm.
Gia đình, quyến thuộc, bà con,
Danh lợi, tài sắc, lăn tròn có không.
Tựa thể điển chớp mây giăng,
Không ngừng vọng động, không thông lẽ thường.
Phiền não vô ích nhiểu nhương,
Âu sầu, sợ sệt đau thương cả đời.
Chết rồi vơ vẫn mãi thôi,
Một mình mình chịu ai người hỏi han.
Âu là giữ tâm định an,
Chuyên niệm tam bảo, an nhàn vui hay.
Khoái lạc khỏe khoắn hơn nhiều,
Cao nhẹ biết mấy thoát điều trầm luân.
BƯỚC CHÂN CƯ SĨ

BƯỚC CHÂN CƯ SĨ

Bước chân vào cõi hồng trần,
Người cư sĩ phải nên cần đem theo
Giới định huệ ba báu trân
Là phương diệu dược rất cần mà thôi.
Vì không thế nào trong đời
Tích lũy ba độc [4] sống đời nên công.
Vua còn một chút mê lòng,
Quan mà sân hận cũng không được gì.
Giàu sang mà tâm tham si,
Là sự thất bại bởi vì không thông (đạo),
Cho đến các bậc sĩ nông
Tham sân còn giữ sẽ không lợi mình.
Ngoài xã hội, trong gia đình,
Tham, sân, si cái chết sình trong ra,
Nó sẽ giết chết thân ta,
Của ta tất cả cùng là thế gian.
Trước khi ta lo liệu làm,
Đang lo hoặc lúc lo toan vừa rồi,
Không bao giờ được yên vui,
Để cho ta hưởng quả nơi việc làm.
Ác độc khổ hại là tham
Chỉ có đạo đức mới làm ta vui.
Vậy nên mỗi ai trong đời,
Xuất gia khất sĩ học nơi pháp lành.
Thực hành Giới, định, huệ linh,
Tu tập học đạo để mình thảnh thơi.
Để chân vào chốn trường đời,
Trước khi làm việc, mọi nơi định kỳ
Ta cần im lặng nghĩ suy,
Xem xét kỹ lưỡng hãy đi thực hành.
Đúng mười tám tuổi trưởng thành,
Dành thời gian để học hành hai năm.
Tập sự khất sĩ tu tâm,
Về sau nếu có duyên lành tu luôn.
Nên người khất sĩ kiên cường,
Ra đi giáo hóa chỉ đường chúng sanh.
Nhược bằng chưa đủ căn lành,
Trở ra về thế cũng thành thiện nhơn.
Nhờ có tu tập hiền lương,
Hiểu thông đạo lý con đường tương lai.
Hột giống trì giữ giới trai,
Tâm yên, trí định mở bày thành công.
Người từ hai mươi tuổi hồng,
Tới bốn tám tuổi tự lòng xuất ly
Quý nhất là sự ra đi,
Tu học cần thiết hơn vì miếng ăn.
Chỉnh đốn cõi đời đất bằng
Trang nghiêm, dẫn dắt chúng sanh tu hiền.
Người già bốn tám cần chuyên,
Xuất gia khất sĩ gieo duyên niết bàn,
Người lớn tuổi ở chùa am,
Người đủ phước đức đi làm đạo riêng.
Du phương giáo hóa khắp miền,
Đến khi hưu trí định thiền nghĩ ngơi.
Cha mẹ chớ bắt con nuôi,
Khi tuổi bốn tám đến hồi lìa thân.
Sống bằng đạo đức tinh thần,
Đem giáo lý dạy hậu nhân tu hành,
Do kinh nghiệm từ pháp lành,
Qua nhiều năm tháng du hành khắp nơi.
Dắt đường trẻ nhỏ lầm sai,
Không trói buộc trẻ hôm mai nuôi mình.
Thi ân không cầu báo ân,
Tránh nạn cha chết con mình già luôn.
Tránh sự ích kỹ tình thương,
Luyến ái quyến thuộc phải vương luân hồi.
Làm con chớ để cha (mẹ) nuôi,
Khi tuổi mười tám đến hồi lớn khôn.
Trả hiếu nuôi con 18 năm,
Y như cha mẹ nuôi mình sớm trưa,
Nếu muốn đền trả nghĩa xưa,
Phải vừa có học lại vừa độ sanh.
Lập nguyện cứu độ chúng sanh,
Đền ơn thí chủ ân sanh nhiều đời.
Có dư nên giúp cho người,
Đừng mong đền trả, để rồi buồn vui.
Võ trụ tiến chớ không lùi,
Mình đứng lại, hoặc đi lui nghẻn đường.
Nếu là kẻ đã thật hiền,
Phải biết mục đích của mình hôm nay.
Tu học đền ơn cao dày,
Bằng cách thi đậu đến ngay Phật trời,
Cứu độ được số đông người,
Theo sự tha thiết thỉnh mời cư gia.
Chớ đừng bỏ học nghĩ ngang,
Đi làm nô lệ dở dang nguyện lành.
Dầu ai mê muội hỏi đòi,
Ta mau giải thích rạch ròi lý chơn.
Nếu lo sớm trả vần công,
Ắt là dốt học không xong việc gì.
Còn thêm khổ não kéo trì
Và không có được ích chi cho đời.
Nên tập sống, không ta người,
Theo lẽ tiến hóa người người giúp nhau.
Mỗi người mỗi việc đổi trao,
Người mạnh sắc thuốc, người đau uống mà.
Người may áo, kẻ cất nhà,
Đổi thầy bạn, đổi mẹ cha cho người.
Sống chung tu học chiều mơi,
Theo lý trung đạo đến nơi niết bàn.
Pháp Khất sĩ cảnh tịnh đàng,
Mười người có một vào hàng xuất gia.
Con đường chánh đạo cao xa,
Không có pháp khác trừ tà diệt tham.
Khất sĩ, cư sĩ nên làm,
Tinh thần, vật chất thân tâm đủ đầy.
Kẻ xin pháp, người xin tài,
Tài pháp trao đổi lợi thay tinh thần.
Mà cần nhứt là đạo lành,
Phải còn giữ mãi, chúng sanh mới còn.
Mất đạo trần thế không còn,
Thân ta có mất, tâm còn vẹn nguyên.
Đạo đức vĩnh viễn vững bền,
Ai ai cũng phải giữ nền đạo chơn.
Tổ sư dạy bảo thiệt hơn
Giàu sang nên phải chọn đường xuất gia,
Nghèo nàn nên bố thí ra,
Cúng dường tích phước để mà bước lên.
Thì mọi nạn khổ triền miên,
Sẽ được dứt hết, tự nhiên an bình./.
[1] Chạm tay vào vật cúng dường chứng minh cho tín chủ.
[2] Nguyên văn trong Chơn lý Đức Tổ Sư.
[3] Nguyên văn trong Chơn lý của Đức Tổ Sư Minh Đăng Quang
[4] Tham, sân, si.
DANH MỤC - CHƠN LÝ KHẤT SĨ

DANH MỤC - CHƠN LÝ KHẤT SĨ

1. Vũ Trụ Quan 31. Hạt Giống
2. Ngũ Uẩn 32. Sợ Tội Lỗi
3. Lục Căn 33. Trường Đạo Lý
4. Thập Nhị Nhân Duyên 34. Nguồn Đạo Lý
5. Bát Chánh Đạo 35. Con Sư Tử
6. Có Và Không 36. Đi Học
7. Sanh Và Tử 37. Đời Đạo Đức
8. Nam Và Nữ 38. Đại Thừa Giáo
9. Chánh Đẳng Chánh Giác 39. Xứ Thiên Đường
10. Công Lý Vũ Trụ 40. Vị Hung Thân
11.Khất Sĩ 41. Phật Tánh
12. Y Bát Chơn Truyền 42. Học Để Tu
13. Ăn Chay 43. Đạo Phật
14. Nhập Định 44. Tu Và Nghiệp
15. Bài Học Cư Sĩ 45. Pháp Tạng
16. Cư Sĩ 46. Vô Lượng Cam Lộ
17. Tâm 47. Quan Thế Âm
18. Tánh Thủy 48. Đại Thái Thức
19. Học Chơn Lý 49. Địa Tạng
20. Trên Mặt Nước 50. Pháp Hoa
21. Chánh Pháp 51. Thờ Phượng
22. Chánh Kiến 52. Pháp Chánh Giác
23. Tam Giáo 53. Số Tức Quan
24. Tông Giáo 54. Sám Hối
25. Thần Mật 55. Chơn Như
26. Giác Ngộ 56. Hòa Bình
27. Khuyến Tu 57. Lễ Giáo
28. Đi Tu 58. Đạo Phật Khất Sĩ
29. Ăn Và Sống 59. Khổ Và Vui
30. Chư Phật 60. Pháp Học Cư Sĩ


Đánh giá bài viết

4.98/32 rates

إرسال تعليق

Cảm ơn Đạo Hữu đã đóng góp. Chúc Đạo Hữu một ngày an lạc! A Di Đà Phật